Tóc nâu

Bềnh Bồng Chung Cõi Mơ




Điệp khúc tình rất xưa
Dài như Thành Vạn lý
Tâm tư cùng giải lý
Ai nỡ đành lãng quên.
 
Thuở xưa xây đài đền
Tưởng như thế là đủ
Cho mộng tình ngụ trú
Bao niềm mơ dâng hương...
 
Bao năm, một lối đường
Đi về theo mưa nắng
Tình đã bao giờ cạn,
Nên ta vẫn còn đây.
 
Ta soi thơ từng ngày
Nghiêng chào mơ mỗi sáng
Hồn như mây lãng đãng
Hôn chiều tàn lặng thinh...
 
Thế ta vẫn là mình,
Ngâm từng dòng thơ xưa
Gieo giai điệu sáng trưa,
Cho vừa câu vẹn ý.
 
Người, đi tìm chân lý
Ta, giữa bờ thực hư
Thơ dâng tình tri kỷ
Bềnh bồng chung cõi mơ...
 
 

 

Được bạn: HB đưa lên
vào ngày: 11 tháng 9 năm 2017

Bình luận về Bài thơ "Bềnh Bồng Chung Cõi Mơ"